Repentance – A Poem by Political Prisoner Tran Duc Thach
Every day my hair grays a little quicker
Questioning where our country’s heading
Drowned by the sins of my generation
Weighted by shame, we face our children
In vicious war my generation grew up
In victory civilization we abandoned
With victory we brought our people grief
And let the bastards ascend to the throne.
Utterly lost is my sad generation
We forsook our culture for Marx and Lenin
Our thinking ill, our worldview warped
In our children seeds of hate were sown
Much blood we wasted, my generation
Meaningless all when our people suffered
Meaningless all when our country’s plundered
As foreign players nibble away our land
A bitter life my generation led
Our souls we lost, against the future we sinned
This is not poetry, this is repentance
We are guilty, a million times over
Wondering which way our nation’s heading
(translated by ianbui)
——
Sám Hối
Mái đầu tôi mỗi ngày càng nhanh bạc.
Với câu hỏi đất nước sẽ về đâu?
Thế hệ chúng tôi tội lỗi ngập đầu
Nhìn con cháu lòng muôn hổ thẹn…
Thế hệ chúng tôi một thời chinh chiến.
Thắng lợi mang về là xua đuổi văn minh.
Thắng lợi mang về là làm khổ dân mình.
Để đểu cáng lên ngôi gây tội ác.
Thế hệ chúng tôi hoàn toàn lầm lạc.
Quên dân tộc mình theo chủ nghĩa Mác Lê Nin.
Bệnh hoạn tư duy méo mó cách nhìn.
Gieo thù hận trong lòng con cháu.
Thế hệ chúng tôi đổ bao xương máu.
Chẳng ý nghĩa gì khi dân tộc điêu linh.
Chẳng ý nghĩa gì khi đất nước tanh bành.
Lãnh thổ giang sơn bị ngoại bang gậm nhắm.
Thế hệ chúng tôi cuộc đời cay đắng lắm.
Mất chính mình mang tội ác với tương lai.
Gần đất xa trời mới thấy được cái sai.
Không phải thơ mà những lời sám hối…
Xin ngàn lần triệu lần chịu tội.
Trước băn khoăn đất nước sẽ về đâu ???
Trần Đức Thạch