Interview with Tran Quoc Hien (Arrest and Trial)

 

© The 88 Project

(Nội dung tiếng Việt ở dưới)

Tran Quoc Hien is an attorney and union rights activist. He is member of Blog 8406 and spokesperson of the United Workers and Farmers Association. After a failed attempt to organize a protest for farmers, victims of in injustice in 2006, he was arrested and sentenced to 5 years of imprisonment in 2007. Upon the end of his imprisonment, he continued his political activities, and continued to be harassed by public security forces. He fled the country as a consequence in August 2012 to Thailand to seek political asylum to a third country. He currently awaits for a decision from the UNHCR. 

For more information on Attorney Tran Quoc Hien:

PEN (2007) – “Internet writer and human rights lawyer Tran Quoc Hien has been sentenced to five years in prison and two years probationary detention for his critical writings published online and dissident activities. He is among 13 writers detained in Vietnam today.” 

http://www.englishpen.org/vietnam-internet-writer-tran-quoc-hien-sentenced/

RFA (2012) – “Vietnamese dissident lawyer Tran Quoc Hien has fled to Thailand where he is seeking refugee status following constant harassment by security agencies at home.

The 47-year-old former political prisoner, known as an outspoken union activist, is currently in Bangkok where he awaits a decision by U.N. refugee agency UNHCR on his application for asylum.

“My defection will help me to continue the struggle for democracy and human rights in Vietnam,” Hien told RFA’s Vietnamese service.

Hien was sentenced to five years in jail for “spreading propaganda against the state” and “endangering state security” and was released in January this year on an additional two years of probation.”

http://www.rfa.org/english/news/vietnam/asylum-08142012104220.html

Part I: Arrest and Trial

Tran Quoc Hien: In 2006, Vietnam hosted the 14th APEC summit in Hanoi. At the occasion of President George Bush’s trip to Vietnam to attend the APEC summit, I proceeded to organize a protest for Southern farmers who had been pursuing legal claims against forced evictions, in order to demand justice for themselves, their interests, and also to prove to the world that in Vietnam there’s no freedom, no democracy. I wanted to put pressure, for the United States to see that religious oppression had also been a hot issue, so that the United States can consider whether to remove Vietnam from the CPC list and grant it preferential tariff status for Vietnam to join the World Trade Organization. Those were the main goals to organize such protest.

The protest, which was planned to take place in Saigon, marching to the American Consulate and stopping there to get the attention of President Bush [But it could not materialize]. My plan was to protest on the 19th, yet on the 18th (of November 2006), I was arrested by the communist security forces. When I came to a meeting with the farmers victims of injustice, to work out our plan, I was taken in custody for 48 hours. Since then, I could not act freely anymore. Although I had joined the Bloc 8406 since July (2006), all of my activities had been very secret.

So after the arrest on November 18th, of course I could not longer hide my political identity, and I came out to act publicly. After my arrest on November 18th, I was always under control. They put me under surveillance 24 hours a day. The security forces followed me all the time. Wherever I went, whatever I did, even for personal business, plainclothes police was always present.

After that, I wrote several articles, including one about my experiences of being under surveillance by plainclothes security forces, as well as the experiences of other democracy activists. I posted them online in December 2006. Then I wrote another article about how plainclothes police harassed, watched and repressed me. After this article, the communist secret police was very angry when I exposed their activities in watching democracy activists.

From November 18th, 2006 until my arrest, I got my house searched, passport confiscated, as well as computer. My company office, private residence, my mother’s house, everything, were searched too. They blockaded my economy, my business, clients or people who came to transact with my company ran into a lot of difficulties.

On January 11th, 2007, Vietnam officially became member of the WTO. On the 12th, they arrested me.

But before that, on January 10th, I had become the official spokesperson of the United Workers Farmers Association. I had issued a communiqué and had an office for official communication. Which meant I came out publicly to assist workers and farmers. After that, on the 11th, they entered the WTO, and on the 12th they immediately arrested me, because their goal in accessing to the WTO had been achieved.

After that I was in temporary detention for 4 months. They did complete all the legal requirements about the procedure, and issued a lawful arrest warrant to arrest me.

When I was in temporary detention, they put me in solitary confinement. I had to stay in a very small, narrow, very unhygienic and insulated cell. Then they “planted” someone to get information from me – someone to played the role of a cellmate but who in fact worked for the security forces to get information from me. That person stayed with me for a month. But they did not get any information. Because, although it was my first time being imprisoned, with my vigilance and with the observation of his attitude, I could see that there was something shady in what he did.

I was in solitary confinement until May 15th (2007) when I was put on trial. I was sentenced to 5 years of imprisonment under article 88, for propaganda against the state, and article 89, for organizing protest. Although they tried me under article 89, which is about disturbing public order, in fact, it was because there was no law specifying which act of protest was right, which one was wrong. They did not have such law, so they were forced to try me under article 89, just in order to get an imprisonment sentence. For article 88 charges I got 3 years [of imprisonment] and for the charge under article 89, I got 2 years. Then I would have to serve another 2 years of probation upon the end of the imprisonment sentence.

When I was in temporary detention, they did not touch me, in the sense that there was no torture. But they used harsh detention conditions to demoralize me. They also forged testimonies, false evidences or confessions of members who had worked with me, in order to discourage me and convince me to write report, confession, demanding clemency, etc. – they had a lot of tricks. However I refused them all. Failing to get my confession, they had to put me on trial. But even if I had been discouraged and had listened to them to write such confession, nothing was sure that they would not have tried me or would be more lenient to me. So I was determined. Because I did not do anything wrong, I would pursue my path, even if that meant I would be imprisoned.

(to be continued)

Phần 1: Bắt giữ và Phiên tòa

LS Trần Quốc Hiền: Việt Nam năm 2006 tổ chức hội nghị APEC 14 tại Hà Nội. Nhân cơ hội ông Tổng thống George Bush qua để tham dự hội nghị APEC, tôi tiến hành tổ chức một cuộc biểu tình cho người dân khiếu kiện đất đai ở các tỉnh thành phía Nam, với mục đích là đòi sự công bằng cho bản thân họ, quyền lợi của họ; thứ hai nữa là chứng tỏ cho thế giới thấy rằng đó là Việt Nam hoàn toàn không có quyền tự do và bất cứ những gì thuộc về dân chủ họ đều không có. Những áp lực tôi muốn đặt ra là để cho Hoa kỳ thấy rằng vấn đề đàn áp tôn giáo cũng đang là một trong những điểm rất là nóng đã xảy ra, để cho Hoa Kỳ chú trọng đến vấn đề đưa Việt Nam ra khỏi danh sách CPC và hưởng thêm cái ưu đãi thuế quan đối với Hoa Kỳ để Việt Nam được gia nhập vào WTO. Đó là những điểm chính khi tôi tổ chức cuộc biểu tình này.

Tuy nhiên, cuộc biểu tình này, tính là sẽ biểu tình ở Sài Gòn, và sẽ diễu hành qua đại sứ quán Hoa Kỳ và dừng ở đó để lên tiếng nói cũng như là gây sự chú ý cho ông Tổng thống Bush [đã không thực hiện được]. Khi mà dự tính của tôi là ngày 19 sẽ làm cuộc biểu tình này, thì ngày 18 (tháng 11, 2006) tôi đã bị an ninh cộng sản bắt đi. Khi mà tôi gặp gỡ những người dân oan, những người đứng đầu dân oan để mà tổ chức cuộc biểu tình thì tôi bị câu lưu 48 tiếng. Từ đó trở đi, tôi không có còn hoạt động được nữa. Mặc dù khi tôi gia nhập Khối 8406 thì tôi đã có gia nhập từ tháng 7 (2006), nhưng mà những hoạt động của tôi hoàn toàn rất là bí mật.

Và sau cuộc bắt giữ vào ngày 18 tháng 11, đương nhiên tôi đã bị lộ cái thân phận của mình rồi, nên cuối cùng tôi phải hoạt động công khai. Và từ sau cái ngày mà tôi bị bắt ngày 18 tháng 11 năm 2006 đó trở đi, tôi hoàn toàn bị khống chế. Và họ giám sát tôi 24/24. An ninh lúc nào cũng theo dõi thường xuyên. Tôi đi đâu làm gì, bất cứ công việc cá nhân gì cũng đều có mặt an ninh mặc thường phục cả.

Sau đó tôi có viết một số bài về cảm nhận của tôi và những nhà đấu tranh dân chủ nói chung chứ không chỉ riêng gì bản thân tôi; viết một bài tiểu luận về an ninh mặc thường phục theo dõi và tôi đưa lên mạng vào tháng 12/2006. Sau đó, về việc an ninh mặc thường phục họ sách nhiễu, họ theo dõi và đàn áp tôi như thế nào. Sau khi tôi đăng bài này xong, mật vụ cộng sản họ rất là tức tối khi mà tôi phanh phui các hành vi của họ khi họ theo dõi các nhà đấu tranh dân chủ.

Trong quá trình từ 18/11/2006 cho đến khi tôi bị bắt, đương nhiên là tôi bị xét nhà, bị thu passport, bị lấy tất cả những phương tiện máy tính, rồi xét công ty, nhà riêng, nhà mẹ tôi, tất cả mọi thứ.  Từ đó trở đi, đương nhiên là họ ngăn chặn bằng cách là họ phong tỏa kinh tế, những khách hàng hay những người đến để giao dịch với công ty của tôi thì gặp rất là nhiều khó khăn.

Đến ngày 11/1/2007, Việt Nam chính thức được làm thành viên của Tổ chức thương mại thế giới WTO. Đến ngày 12, họ tiến hành bắt tôi.

Nhưng mà trước khi họ vào WTO, ngày 10/1 tôi trở thành phát ngôn nhân chính thức của Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông. Tôi ra một thông báo và tôi có một văn phòng để liên lạc chính thức. Tức là tôi ra công khai để mà trợ giúp công nhân và nông dân. Sau ngày đó,  ngày 11 họ vào WTO và ngày 12 họ tiến hành bắt tôi ngay, vì họ đã đạt mục tiêu là vào WTO rồi.

Sau đó tôi bị tạm giam, một cái lệnh bốn tháng. Khi họ bắt thì họ nghĩ rằng là họ phải làm đầy đủ các thủ tục truy tố tôi hoặc là cách lệnh bắt rất là hợp lệ để mà bắt giữ tôi.

Khi mà tôi bị tạm giam, đương nhiên là họ tống ngay vào biệt giam. Và như vậy tôi ở trong một căn phòng biệt giam rất là nhỏ, hẹp, và rất là mất vệ sinh. Sau đó, họ đã cài cắm sẵn một người lấy thông tin – một người đóng vai tù nhân nhưng mà thực sự ra họ làm việc cho an ninh để mà lấy thông tin của tôi. Người này ở chung với tôi khoảng 1 tháng. Nhưng họ không lấy được thông tin gì cả vì mặc dù tôi là người lần đầu tiên phải vào tù nhưng mà với sự cảnh giác và với cái thái độ của anh ta thì mình cũng có thể hiểu được rằng anh ta có việc làm mờ ám nào đó phía sau, nên chính vì vậy mà họ không có lấy được thông tin.

Sau đó tôi bị biệt giam như vậy cho đến ngày 15 tháng 5 (2007) thì tôi bị đem ra xét xử. Sau đó tôi bị tuyên án là 5 năm tù cho 2 tội danh là điều 88, tuyên truyền chống nhà nước qua các bài viết của tôi, và điều 89, do tôi tổ chức biểu tình. Mặc dù họ xử tôi với điều 89 là phá rối an ninh, tuy nhiên cái việc tôi tổ chức biểu tình đối với họ không có điều luật nào nào nói về tổ chức biểu tình như thế nào là sai, như thế nào là đúng, họ không có cái điều luật đó nên họ buộc lòng phải đưa tôi vào điều 89 là một sự rất gượng ép để mà làm sao tuyên được án. Với tội danh 88 tôi bị ba năm [tù] và 89 là hai năm. Sau đó tôi phải chịu thêm 2 năm quản chế sau khi hết hạn tù.

Trong quá trình tôi bị tạm giam, thực sự bản thân tôi thì họ không có đụng chạm gì đến, không có vấn đề tra tấn nhưng họ dùng các hình thức giam khắc nghiệt để làm cho mình thui chột ý chí, rồi họ tạo dựng những lời khai hoặc những bằng chứng giả hoặc những cái lời thú tội hay nhận tội của những thành viên đã từng hoạt động chung với tôi để mà đánh gục cái ý chí của tôi và khuyến khích là viết bản tường trình, bản xin khoan hồng hay là thú tội, v.v., rất là nhiều những trò mưu mẹo của họ. Tuy nhiên tôi hoàn toàn từ chối những vấn đề đó. Thất bại trong những việc đó, họ buộc lòng phải đưa tôi ra xử. Mà tôi nghĩ rằng, nếu lúc đó mà tôi có yếu lòng hoặc là nghe theo họ để mà viết những bài đó thì chưa chắc là họ đã nhẹ ra với tôi hoặc là không xử tôi đâu. Cho nên tôi nhất quyết là mình không có làm điều gì sai thì mình cứ tiếp tục đi theo con đường đó mặc dù là phải tù tội. Cuối cùng tôi bị xử vào ngày 15 tháng 5 (2007).

(còn tiếp)